ĐẤT NƯỚC MÌNH, TRONG ÁNH MẮT NGƯỜI THƯƠNG / TK – LỮ KHÁCH VÔ HÌNH
Đất nước mình, đẹp lắm phải không em?
Dải đồng hoang và con đường thẳng tắp.
Đất nước mình, 4000 năm tấp nập,
Nắng trên vai và khí phách trên đầu.
Đất nước mình, một vẻ đẹp đậm sâu,
Từng khoảnh khắc in màu, người chí
sĩ.
Đất nước mình, một tình yêu đồng chí,
Chất thiêng liêng, và khí phách hào
hoa.
Đất nước mình, một vẻ đẹp dung hòa,
Tiếng sông núi, và tình yêu vĩ đại.
Đất nước mình, con đường tươi thắm
mãi,
Tỏa ngát hương, muôn dặm dải đường
trường.
Đất nước mình, trong ánh mắt người
thương,
Tôi viết mãi một bài ca vĩ đại.
4000 năm – những con người thông
thái,
Tỏa ngát hương cho đời đẹp mãi.
Đất nước mình, một tình yêu trở lại,
Chất thiêng liêng và khí phách sáng
ngời.
Đất nước mình, con đường đến muôn
nơi,
Mang vẻ đẹp hào hoa, và khí phách.
Đất nước mình, một con đường liền mạch,
Tình yêu người và máu chảy trong tim.
Đất nước mình, 4000 năm còn tìm,
Cho ra được những con người vĩ đại.
Đất nước mình, những con người thông
thái,
Tỏa ngát hương đẹp mãi giữa nhân
gian.
Đất nước mình, một ý chí Đại ngàn,
Tiếng sông núi đi cùng bao năm tháng.
Đất nước mình, trong tình yêu lãng mạn,
Tôi viết tặng người một bản trường
ca.
Đất nước mình, đẹp mãi ánh dương hòa,
Để tỏa sáng ngàn năm còn mãi.
Đất nước mình, tôi gọi người trở lại,
Một hồn thơ còn mãi giữa nhân gian.
Đất nước mình, trong tình yêu Đại
ngàn,
Tôi viết tặng Người bản trường ca bất
tận.
Đất nước mình, 4000 năm chiến trận,
Tình yêu người tỏa sáng giữa nhân
gian.
Đất nước mình, một Đất nước Đại ngàn,
Đẹp mãi, quan san, tình yêu cuộc sống.
///---
TK – Lữ khách vô hình, POEM
Day-by-Day 12-09-2023
HỘI TÁC GIẢ ghi nhận!
0 comments:
Đăng nhận xét