CÓ MỘT NGÀY… / TK – LỮ KHÁCH VÔ HÌNH
Có một ngày tôi gọi những tiếng thơ,
Điệu trầm thăng của con đường phía
trước.
Có một ngày với tình yêu trở ngược,
Tôi gặp được mình từ điệu nhạc vần
thơ.
Có một ngày với một dịp tình cờ,
Tôi thấy người thương, từ con đường rộng
mở.
Tôi thấy tình yêu, trong tình yêu
muôn thở,
Điệu trầm thăng với khúc nhạc du
dương.
Có một ngày, tôi thấy một con đường,
Là hiện hữu, từ tình yêu bất tận.
Có một ngày, là những ngày rất bận,
Vẫn hồn nhiên khuya sớm, chuyên cần.
Có một ngày, đi qua vội những bước
chân,
Đường phía trên thênh thang bao năm
tháng.
Có một ngày, với tình yêu lãng mạn,
Tôi hát vang một điệu nhạc trầm
thăng.
Có một ngày, với nỗi nhớ rất thân,
Từ sâu thẳm của con đường phía trước.
Với tương lai và ngày mai trở ngược,
Từ những điều thân thuộc bên mình.
Tôi gọi cuộc đời, là bình minh,
Vì những gì tôi thấy luôn là mới mẻ.
Tôi gọi cuộc đời, trong tình yêu rất
khỏe,
Bước đường trần còn mãi những câu ca.
Tôi gọi cuộc đời trong ánh dương hòa,
Trong ánh sáng, trong niềm tin phía
trước.
Trong bước chân đi trở ngược,
Về với chính mình, để nhận ra “MÌNH
LÀ AI?” – giữa đời.
Đó là những ngày ta có hẹn với bầu trời,
Hẹn với con đường xa phía trước.
Hẹn với tương lai, hẹn với ngày mai,
trở ngược,
Bước đường trần có đó những câu ca.
Tôi gọi cuộc đời, là ánh dương hòa,
Là ánh sáng, là bước chân vĩ đại.
Là tình yêu với những điều còn mãi,
Ngày mai, tương lai, là ước hẹn giữa
trần gian.
Với ước muốn Đại ngàn, với thênh
thang bất tận,
Với con đường đi mãi giữa nhân gian.
Với tình yêu, và ý chí Đại ngàn,
Tôi gặp lại chính mình, từ thênh
thang phía trước.
///---
TK – Lữ khách vô hình, POEM Day-by-Day 13-09-2023
HỘI TÁC GIẢ ghi nhận!
0 comments:
Đăng nhận xét