ĐẤT NƯỚC MÌNH, ĐẸP LẮM / TK – LỮ KHÁCH VÔ HÌNH
Đất nước mình đẹp lắm, phải không em?
Bản tình ca tôi viết cho người chí
sĩ.
Tình yêu người là hơi thở trong mỗi
bước đi,
Tôi thấy lại một chân trời tuyệt diệu.
Đất nước mình, một tình yêu đồng điệu,
4000 năm văn hiến một góc trời.
Đất nước mình, một vẻ đẹp muôn nơi,
Cho tôi thấy một chân trời rộng mở.
Đất nước mình, một tình yêu muôn thuở,
Tôi viết tặng người một điệu nhạc trầm
thăng.
Đất nước mình đẹp lắm, những đồng bằng,
Những chí sĩ gian truân theo năm
tháng.
Đất nước mình, một tình yêu lãng mạn,
Tôi yêu người trong khúc nhạc du
dương.
Đất nước mình phía trước một con đường,
Tôi hát mãi, tình yêu thương bất tận.
Đất nước mình, một tình yêu trên chiến
trận,
4000 năm còn đó những gian truân.
Nhưng tôi thấy trong ánh mắt vui mừng,
Của trẻ nhỏ và con thơ đang đứng dậy.
Đất nước mình, trong tình yêu tôi thấy,
Từ Đinh, Lê, Lý, Trần – vượt qua muôn
vẹn nẻo chua cay.
Để xây dựng một con đường dài bất tận,
Với giang sơn, sông núi một góc trời.
Đất nước mình, con đường tới muôn
nơi,
Một bầu trời rộng mở trong tình yêu
tôi thấy.
Đất nước mình, một con đường trở lại.
Với yêu thương và vẻ đẹp ngút ngàn.
Đất nước mình đẹp lắm, một quan san,
Tiếng sông núi rền vang bao năm
tháng.
Đất nước mình trong tình yêu lãng mạn,
Tôi viết tặng người một bản trường
ca.
Đất nước mình, một vẻ đẹp dung hòa,
Con đường tới, con đường đi tới mãi.
Đất nước mình, trong ánh sáng không
phai,
Còn đẹp mãi, những con người rộng lượng.
Đất nước mình đẹp lắm, một tình
thương,
Tiếng sông núi vẫn vang rền bao tiếng
hát.
Đất nước mình, một tình yêu dào dạt,
Tôi viết tặng người một bản trường
ca.
Đất nước mình đẹp lắm, một góc nhà,
Cho tôi thấy một chân trời phía trước.
Đất nước mình, một tình yêu trở ngược,
Tôi yêu người, yêu mãi ngàn năm.
Đất nước mình đẹp lắm, những thăng trầm,
Đường mây trắng thênh thang theo khúc
nhạc.
Đất nước mình trong tình yêu tôi hát,
Điệu vang ca còn đó một góc trời.
Đất nước mình đẹp lắm, đẹp muôn nơi.
Con đường tới, con đường ta đi tới.
Đất nước mình, trong tình yêu phơi phới,
Tôi yêu người trong mỗi nhịp chân đi.
Đất nước mình đẹp lắm, một dòng thi,
Tôi viết mãi với những gì còn đó.
Tình yêu người – một tình yêu vò võ,
Tiếng tha nhân, gọi mãi giữa bầu trời.
Đất nước mình đẹp lắm, những xa khơi,
Chân trời lớn mênh mông và bất tận.
Đất nước mình, 1000 năm chiến trận,
Vẫn yêu thương còn đó, đến hôm nay.
Đất nước mình đẹp lắm, đường tương
lai,
Con đường tới với ngày mai chói rạng.
Đất nước mình, một tình yêu xán lạn,
Tiếng tha hương và muôn nỗi nhớ người
thương.
Đất nước mình đẹp lắm, một con đường,
Vẫn còn đó những người thương bất tận.
Đất nước mình với tình yêu, không hối
hận,
Vẫn yêu thương mãi mãi, một con đường.
Tôi gặp người từ lẽ đạo, tình thương,
Từ ánh mắt, từ nụ cười xa lắm.
Tôi gặp người đi qua những thăng trầm,
Là sức sống, là thênh thang biển rộng.
Tôi gặp người từ bầu trời lồng lộng,
Bước chân đi, muôn vạn nẻo con đường.
Tôi gặp người từ nỗi nhớ tình thương,
Từ ý chí, từ con đường sâu thẳm lắm.
Tôi gặp người với tình yêu sâu đậm,
Tiếng bước chân trong mỗi nhịp tôi
đi.
Tôi gặp người và viết một dòng thi,
Là tình yêu trong những gì tôi viết.
Đất nước mình trong tình yêu tha thiết,
Tôi là đây và đó là bầu trời.
Tôi yêu người, một vẻ đẹp muôn nơi,
Vẫn còn đó, một con đường bất tận.
Đất nước mình, qua tháng năm chiến trận,
Là tình yêu, là khí phách rạng ngời.
Đất nước mình, con đường đến nơi nơi,
Là sức mạnh, là những gì cho tình yêu
phơi phới.
Đất nước mình đẹp lắm, một bầu trời,
Để ta thấy tình yêu, và con đường tới.
Đất nước mình, trong tình yêu ta đợi,
Một con đường xuyên suốt, những yêu
thương.
Đất nước mình đẹp lắm, những con đường,
Từ đồng bằng đến cao nguyên bất tận.
Đất nước mình, một người thương trên
chiến trận,
Vẫn ngẩng cao đầu trong khí phách
hiên ngang.
Đất nước mình đẹp lắm, đẹp mọi đàng,
Cho tôi thấy người yêu kiều biết mấy.
Đất nước mình, con đường xa trở lại,
Để ta nhận ra sức mạnh từ thâm tâm.
Đất nước mình đẹp lắm, những thăng trầm,
Vẫn đứng dậy hiên ngang và bước tới.
Đó là những gì trong tình yêu tôi đợi,
Người với người, sống để yêu thương.
Đất nước mình đẹp lắm, một quê hương,
Cho tôi lớn với tình thương bất tận.
Đất nước mình, con đường đi lận đận,
Vẫn hiên ngang còn đó những anh hùng.
Đất nước mình đẹp lắm, những riêng
chung,
Những nỗi nhớ tình thương và ly biệt.
Tôi vẫn yêu, một tình yêu tha thiết,
Với giang sơn khí phách, một góc trời.
Đất nước mình đẹp lắm, mỗi sớm mơi,
Như tôi thấy con đường tôi đi tới.
Như tôi thấy một tình yêu phơi phới,
Với giang sơn tươi mới, một phép màu.
Đất nước mình đẹp lắm, những vì sao,
Luôn chói sáng trên con đường phía
trước.
Đó là những gì tôi thấy từ con đường
trở ngược,
Về với chính tôi, để nhận ra “Tôi là
ai?” – giữa đời.
Đất nước mình đẹp lắm, đẹp muôn nơi,
Là ánh sáng, là đường đời bất tận.
Để tôi thấy một tình yêu trên chiến
trận,
Vẫn đẹp tươi và trong ánh sáng ngần.
Đất nước mình đẹp lắm, tiếng vang
ngân,
Như điệu nhạc trầm thăng từ ngàn xưa
bất tận.
Và tôi thấy tình yêu như khúc nhạc
đó,
Ru ta lớn qua muôn vạn dặm con đường.
Đất nước mình đẹp lắm, những tình
thương,
Của người lạ trở thành người quen
trên con đường chiến đấu.
Đó là những gì tôi thấy từ ánh mắt
người yêu dấu,
Để cho tôi bước đi tươi đẹp giữa cuộc
đời.
Đất nước mình đẹp lắm, tiếng mưa rơi,
Trong sắc thắm và mùa hoa đang đợi.
Đất nước mình, một tình yêu vời vợi,
Tiếng yêu thương còn đó, một góc trời.
Đất nước mình đẹp lắm, đẹp nơi nơi,
Từ đồng bằng đến cao nguyên vời vợi.
Từ tình yêu với những người đang đợi,
Là con đường phía trước để tôi đi.
Đất nước mình đẹp lắm, một dòng thi,
Để tôi viết trong những gì tôi thấy.
Từ tình yêu và con đường trở lại,
Với yêu thương còn mãi – những ngày
mai.
Đất nước mình đẹp lắm, một tương lai,
Con đường tới bước đi từ hiện tại.
Đó là tình yêu, là sức mạnh nơi chính
mình,
Nhận ra “Mình là ai?” – giữa nhân
gian.
Đất nước mình đẹp lắm, một Đại ngàn,
Đường sông núi thênh thang ta bước tới.
Tình yêu người, một tình yêu phơi phới,
Sắc hương hoa ta tưới rọi cho đời.
Đất nước mình đẹp lắm, hỡi người ơi!
Là ta thấy chính ta trong mọi thứ.
Là ta thấy, tình yêu người lữ thứ,
Là con đường còn đó mãi ta đi.
Đất nước mình đẹp lắm, một dòng thi,
Để tôi viết với tình yêu mọi lẽ.
Đất nước mình, chân bước đi rất khẽ,
Tôi viết tặng người một bản trường
ca.
///---
TK – Lữ khách vô hình, POEM Day-by-Day 08-10-2023
HỘI TÁC GIẢ ghi nhận!