AI CŨNG CÓ… / TK – LỮ KHÁCH VÔ HÌNH
Ai cũng có
những ngày vắng vẻ,
Và những lúc
không mạnh khỏe, giữa trần gian.
Và tình yêu –
là ước muốn của Đại ngàn,
Làm ta lớn –
thênh thang cùng cuôc sống.
Tình yêu –
là con đường trải rộng,
Để ta đi giữa
trần gian – thênh thang.
Tình yêu –
là ý chí của Đại ngàn,
Để ta lớn –
cùng bước chân phía trước.
Tình yêu –
là ánh sáng soi đường ta đi tới,
Với niềm tin
phơi phới – giữa cuộc đời.
Tình yêu –
là ước nguyện cùng bầu trời,
Để ta lớn
lên theo năm tháng.
Trong trái
tim – mỗi người luôn muốn một tình yêu lãng mạn,
Sắc hương
hoa tươi thắm giữa trần gian.
Và tình yêu –
là ước muốn của Đại ngàn,
Để ta lớn
cùng bước chân phía trước.
Không có gì
dễ dàng, giữa nhân gian,
Chỉ có ý chí
của Đại ngàn, là thênh thang vạn đại.
Chỉ có tình
yêu là còn mãi, giữa nhân gian,
Và cuộc đời,
là khuya sớm chuyên cần – trong mỗi việc.
Ta yêu đời
trong tình yêu tha thiết,
Bước đường
trần còn mãi những câu ca.
Ta yêu đời,
trong tiếng gọi thiết tha,
Là cuộc sống,
là con đường hạnh phúc.
Ta gọi tình
yêu – là chân như, lẽ thật,
Bước đường đời,
còn lại những yêu thương.
Ta gọi tinh
yêu – là con đường mãi mãi,
Vì tình yêu –
không bao giờ thất bại, giữa trần gian.
Vì tình yêu
là sức mạnh của Đại ngàn,
Vì tình yêu
là ý chí thênh thang – cùng Vũ trụ.
Vì tình yêu –
là con đường để ta trở lại với chính mình,
Để nhận ra “MÌNH
LÀ AI?” – mỗi buổi sáng bình minh, thức giấc.
Tình yêu gọi
ta – từ những gì đơn giản nhất,
Để những yêu
thương – không mỏi mệt, giữa trần gian.
Tình yêu gọi
ta – từ vẻ đẹp muôn vàn,
Đến những
tháng năm, thênh thang cùng sóng gió.
Có những
ngày vò võ,
Ta viết những
vần thơ…
Cho yêu
thương bất tận,
Đến với cuộc
đời – của tất cả những ai – có trái tim…
///---
TK – Lữ khách vô hình,
POEM Day-by-Day 17-09-2023
HỘI TÁC GIẢ ghi nhận!