ĐẤT NƯỚC MÌNH
Đất nước mình đẹp lắm, phải không em,
Dải đồng hoang và con đường thẳng tấp.
Tiếng sông núi rền vang, lan tỏa khắp,
Cả trời hồng ta hát mãi bản tình ca.
Đất nước mình đẹp lắm, ánh dương hòa,
Để ta viết bản trường ca bất tận.
Đất nước mình, hai ngàn năm chiến trận,
Nắng trên vai và bất khuất giữa đời.
Đất nước mình đẹp lắm, một bầu trời,
Bản tình thơ những con người tuyệt diệu.
Đất nước mình, một tình yêu đồng điệu,
Tôi viết tặng Người một áng trường
ca.
Đất nước mình đẹp lắm, một mùa hoa,
Xứ sở của những con người đơn giản.
Nhưng đậm chất hào hoa, và đậm nét,
Ánh dương hòa soi rọi bước chân đi.
Đất nước mình đẹp lắm, một dòng thi,
Ta viết tặng Người những điều đơn giản.
Đất nước mình, bản tình ca lãng mạn.
Ta ngâm khúc nhạc vui giữa rừng
hoang.
Đất nước mình ý chí của Đại ngàn,
Của sông núi 4000 năm văn hiến.
Đất nước mình, trên con đường vinh hiển,
Những bông hoa vẫn tỏa rạng giữa trần.
Đất nước mình đẹp lắm, tiếng vang
ngân,
Lời sông núi thì thầm như tiếng nhạc.
Đất nước mình, muôn ngàn người ta
hát,
Điệu hùng anh vang dội một góc trời.
Đất bước mình đẹp lắm, đẹp muôn nơi,
Từ sông núi rạng ngời con sóng bạc.
Từ tình yêu, những con người khúc
hát,
Đến cuộc đời vang vọng bước chân đi.
Đất nước mình đẹp lắm, những khắc
ghi,
Hào khí Đông A, ngàn năm vọng mãi.
Đất nước mình trong dòng thi viết lại,
Bản hùng ca vang vọng tiếng bước
chân.
Đất nước mình đẹp lắm, một khúc ngân,
Tiến quân ca, lời hòa trong dòng chảy.
Đất nước mình, một tình yêu trở lại,
Tôi viết tặng Người điệu nhạc trầm
thăng.
Đất nước mình đẹp lắm, những đồng bằng,
Đường trải rộng thênh thang cho chí
sĩ.
Đất nước mình, 4000 năm hào khí,
Chất Đông A và hào khí Đông Kinh.
Đất nước mình đẹp lắm, một bình minh,
Sáng thức giấc và tình yêu dội ngược.
Đất nước mình, đường tương lai phía
trước,
Bước chân đi cùng điệu nhạc khôn
cùng.
///---
Nguồn: “TK – Lữ khách vô hình” | 14-05-2023 | HỘI TÁC GIẢ ghi nhận