CHÚNG TA LỘI
NGƯỢC DÒNG... / TK – LỮ KHÁCH VÔ HÌNH
Chúng ta lội ngược dòng,
Để làm những điều có vẻ như không thể,
Vì chúng ta có một trái tim,
Đủ rộng, để yêu cả nhân gian.
Chúng ta có tình yêu,
Từ tình yêu Đại ngàn,
Từ sức mạnh, để làm những gì không thể,
Cho hôm nay, và cho mai sau.
Chúng ta có con đường,
Như đón chào ta phía trước.
Tựa thời gian – như áng mây giữa trời,
Đến và đi…
Để ta viết mỗi dòng thi,
Trong nhịp đập đã có,
Từ trái tim mình – thức dậy,
Bình mình – chiếu sáng – nơi trái tim – mỗi ngày.
Để lại, hôm nay,
Là những gì ta thấy,
Từ trái tim mình – gột rửa,
Để tinh khôi.
Tôi gọi tình yêu, là cuộc đời,
Là cuộc sống, và là sức mạnh,
Những ước mong,
Được thỏa nguyện – giữa nhân gian.
Tôi gọi hiện tại, trong mỗi bước đi phía trước,
Chân trở ngược về với chính mình,
Một con tim – vẫn đủ đầy, để yêu thương,
Cả nhân loại.
Đó là những ngày hạnh phúc,
Là sự hiện hữu – nơi trái tim mình,
Mỗi sáng thức giấc – bình minh,
Vẫy gọi…
Đó là tình yêu chói sáng,
Tựa như sức mạnh của con đường,
Từ hiện hữu – đến hiện hữu,
Chiếu rọi giữa nhân gian.
TÌNH YÊU – là sức mạnh của Đại ngàn, từ trái tim của
chính mình,
Như mỗi buổi sáng thức dậy, bình minh,
Ta đón ánh mặt trời, chiếu rọi,
Mỗi ngày và mỗi ngày.
Tình yêu, là sức mạnh ngự trị bên trong chính mình,
Là bình minh, là con đường phía trước,
Như mặt trời, chiếu soi giữa nhân gian,
Từ tiếng gọi của Đại ngàn, thức giấc.
Ta – HIỆN HỮU – trong mỗi phút giây,
Từ hiện tại – đến vĩnh hằng, mãi mãi,
Là tất cả những gì được thấy,
TÌNH YÊU – là tất cả, và tất cả - LÀ TÌNH YÊU.
///---
TK – Lữ
khách vô hình, POEM Day-by-Day 18-09-2023
HỘI TÁC GIẢ ghi nhận!